Thiên sứ Phổ Quang và Nhan Bích Thanh chiến đấu rất thuận lợi, nhưng hai người khác thì không may mắn như thế.

Áo choàng đỏ thẫm trên người cô bé quàng khăn đỏ đã bị đốt tả tơi, nhưng mũ trùm thì vẫn còn.

Một thân áo choàng đỏ đen này mặc dù không phải áo choàng của cô nhưng ít ra cũng coi như có cái mũ đỏ, vì thế cô bé quàng khăn đỏ vẫn luôn bảo vệ cái mũ trùm của mình.

Lúc này cô đang dẫn theo một con ác ma cấp Tai Họa đuổi giết một con ác ma cấp Tai Hại.

Không có chiếc áo khoác nhỏ của mình, mặc dù có vũ khí trong tay nhưng so với quái vật cấp Tai Nạn bình thường vẫn chênh lệch một mức độ nhất định, vì thế rất nhanh đã bị Mathilda dồn vào đường cùng.

Trong số bốn thuộc hạ cấp Tai Nạn của vô diện ma, thực lực tiểu viêm ma nằm ở bậc thượng đẳng, vì thế có thể dễ dàng áp chế cô bé quàng khăng đỏ.

Nhưng sau khi thôn phệ ma bị giết, khủng thủ ma bị bắt, Mathilda không còn tấn công cô bé quàng khăn đỏ nữa mà trực tiếp xoay người bỏ chạy, bởi vì thực lực không tốt nên cô bé quàng khăn đỏ cũng không ngăn cản tiểu viêm ma chạy trốn.

Hiện giờ cuộc chiến của Ôn Văn và vô diện ma, chiến trường lớn nhất chính là trận chiến của cương thể ma và quái vật địa cung.

Hai con quái vật hệ thuần nhục đang va chạm kịch liệt, hai bên đều điên cuồng húc tới, nhưng hai con quái vật này đều có lực phòng ngự rất lớn, mặc dù âm thanh vang dội nhưng chúng cũng không bị thương gì nặng.

Chỉ là đám ác ma khác chiến đấu ở bên cạnh thì gặp vạ lây, nếu không chú ý bị cuốn vào trong trận chiến của hai người này thì rất dễ dàng bị nghiền thành mảnh nhỏ.

Mà trận đi săn của đám quái vật cấp Tai Hại khác cũng đã tiến vào phần kết thúc, rất nhiều quái vật bắt đầu tự động thu thập đồ đạc và tứ chi không lành lặn của đám ác ma.

Tất cả bộ phận trên người ác ma đều là đồ tốt, không thể lãng phí chút nào.

....

Trận kịch chiến tiến hành được nửa tiếng, Ôn Văn và vô diện ma cũng bắt đầu thở hổn hển.

Vô diện ma nói với Ôn Văn: "Từ bỏ đi, thực lực của chúng ta ngang bằng nhau, Hiệp Hội Thợ Săn cũng đã sắp tới."

Thiết bị siêu thợ săn chấn động vài cái, Ôn Văn lộ ra vẻ mặt hiểu rõ.

Bởi vì đang chiến đấu nên không thể kiếm tra thiết bị, vì thế khi có tin truyền tới, thiết bị sẽ rung lên với tần suất khác nhau.

Rung động khi nãy báo hiệu trợ giúp sẽ tới trong vòng nửa tiếng nữa!

Vì thế Ôn Văn mỉm cười nói: "He he... chiến đấu với mày chính là hưởng thụ, có điều quả thực tao cũng chơi chán rồi, nên trận chiến này cũng nên kết thúc thôi."

Vô diện ma nghe vậy thì vui vẻ, hắn sớm đã cảm nhận được đám thuộc hạ của mình thất bại và bỏ chạy, vì thế cũng không có tâm tư tiếp tục tử chiến với Ôn Văn.

Nhưng nhịp điệu của trận đấu nằm trong tay Ôn Văn, không phải vô diện ma muốn rời đi là có thể rời đi.

"Như vậy, chúng ta lùi lại ba mươi mét, sau đó cùng rút lui?" Vô diện ma thử dò hỏi.

Ôn Văn cười gian xảo: "Mày đừng hiểu nhầm, tao nói kết thúc tức là không muốn chơi tiếp với mày nữa, đã tới lúc đánh bẹp mày rồi!"

Chỉ dựa vào sức mạnh của vòng tay triết học, Ôn Văn muốn bắt một quái vật cấp Tai Nạn trung tự như vô diện ma quả thực có chút khó khăn.

Nhưng thực lực của Ôn Văn trước giờ không phải chỉ có vòng tay triết học.

Ôn Văn búng tay một cái, toàn bộ quái vật trong khu nhà ở bị Ôn Văn thu vào trong trạm thu nhận, sau đó anh lại búng tay một cái, bốn quái vật cấp Tai Nạn xuất hiện ở phía sau lưng mình!

Ôn Văn bật cười dữ tợn, dẫn đầu vọt về phía vô diện ma, mà thiên sứ Phổ Quang so với Ôn Văn còn tích cực hơn, ba con quái vật khác bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nhau, cũng theo Ôn Văn vây công.

Vô diện ma rống giận không ngừng, cố gắng phản kháng nhưng cuối cùng vẫn bị đám người bắt giữ.

Thực lực của hắn chỉ sàn sàn với Ôn Văn, cộng thêm bốn con quái vật cấp Tai Nạn vây đánh, hắn căn bản không còn sức chống đỡ, cuối cùng bị đánh gãy tay chân, đè chặt ở trước người Ôn Văn.

"Tên khốn hèn hạ, có giỏi thì tao với mày đấu một một!" Vô diện ma không cam lòng nói với Ôn Văn, nếu Ôn Văn không tìm thêm người tới quần ẩu, hắn làm sao lại bại nhanh đến vậy.

Ôn Văn cười gian xảo nói: "Đây chính là đấu một một còn gì, trước đó tao với mày một một, sau đó một mình mày đấu với năm bọn tao."

Vô diện ma nghẹn lời, chỉ cảm thấy tên này vô sỉ cực điểm.

Thiên sứ Phổ Quang hình thành dao ánh sáng trong tay chém về phía đầu vô diện ma, hắn dám ở ngay trước mặt Ôn Văn hạ sát chiêu!

Đáng tiếc tay hắn bị Nhan Bích Thanh túm được, căn bản không có cách nào chạm tới vô diện ma.

Ôn Văn khen ngợi liếc nhìn Nhan Bích Thanh, sau đó vẻ mặt hung ác túm thiên sứ Phổ Quang về trạm thu nhận.

Anh nghiến răng nghiến lợi nói: "Tên này thế mà lại không chịu thành thật, phải dạy dỗ một phen mới được, sau này phải nhân đôi thời gian học tập đối với hắn!"

"Số quái vật khác thì thưởng thêm thức ăn hôm nay, mỗi bữa đều có cánh gà nướng!"

Nhìn vẻ mặt dữ tợn của Ôn Văn, cô bé quàng khăn đỏ không khỏi đồng tình với thiên sứ Phổ Quang, bị tên này ghim không phải chuyện tốt lành gì.

"Rác rưởi, ngay cả thuộc hạ cũng không dạy bảo được, xem ra Hắc Thập Tự bọn mày cũng chẳng có gì đặc biệt hơn người." Vô diện ma quỳ rạp ở dưới đất, chỉ có thể dùng miệng rủa xả Ôn Văn.

"Không sao cả, bây giờ mày có mắng chửi thì sau này mày cũng chính là một thành viên như bọn nó!" Ôn Văn thực rộng lượng nói với vô diện ma.

Nghe thấy lời Ôn Văn, vô diện ma đột nhiên nghĩ tới một khả năng, lẽ nào đám quái vật tự xưng là Hắc Thập Tự này đều là bị tên trước mặt bắt làm tù binh?

Nghĩ tới đây, vô diện ma khá là lo lắng cho tương lai của mình.

Ôn Văn lấy cái hộp trên người vô diện ma, mở ra thì phát hiện bên trong có sáu con rối, liền hỏi: "Chỉ cần phá thứ này thì những người đang bị ác ma hóa có thể hồi phục như cũ đúng không?"

Vô diện ma quay đầu đi, không trả lời Ôn Văn.

Ôn Văn hừ lạnh một tiếng, lần lượt đập nát những bức tượng con rối kia, lúc Tần Sảng cắn nuốt những thứ này thì Ôn Văn đã biết chỉ cần phá số con rối này đi thì chuyển đổi sẽ ngừng lại, bọn họ sẽ trở lại thành người bình thường.

Nhan Bích Thanh lắc đầu, vô diện ma này đi sai đường rồi, bây giờ càng hung hăng thì sau này cầu xin tha thứ lại càng thảm thiết.

Sau giải quyết số con rối này xong, Ôn Văn cảm thấy mục đích tra hỏi đám ác ma này đã hoàn thành, vì thế liền phóng ra sợi xích màu đen kéo vô diện ma không thể động đậy vào trong trạm thu nhận.

Ôn Văn xem thời gian một chút, người của Hiệp Hội Thợ Săn cũng sắp tới rồi, liền thu tất cả quái vật vào trong trạm thu nhận, tự mình thay quần áo bình thường.

Tiếp đó ở trong khu nhà ác ma tìm một nơi an toàn thả nhóm Uông Tử Hiên bị trói chặt ra.

Trên đường đi Ôn Văn còn sẵn tiện bắt lấy một con ác ma cấp Tai Hại, chuẩn bị mang nó ra ngoài nộp cho người của Hiệp Hội Thợ Săn, ít nhiều cũng có thể gia tăng độ đáng tin cho lời nói dối.

Thật ra lúc cuộc chiến tiến hành được phân nửa thì tiểu đội thợ săn thành phố Lộc Cảng đã tới rồi, chỉ là không ai trong bọn họ dám tiến vào phạm vi nhà máy cả, vì thế mới lác đác bao vây ở bên ngoài.

Lúc ác ma trốn ra ngoài thậm chí không muốn xung đột với bọn họ, có điều với thực lực của bọn họ, cho dù có muốn dốc toàn lực ngăn chặn cũng không cản được.

0.13892 sec| 2416.094 kb